Cho những cung đường nhiều gió của đôi ta

http://dlcuocsong.blogspot.com/2013/11/cho-nhung-cung-uong-nhieu-gio-cua-oi-ta.html
Em sẽ lại đi về những con đường ấy, như những ngày
xưa. Nhưng, chỉ khác một điều quan trọng: em không có anh.
Viết tặng BN, tặng những cung đường, những kỷ niệm sẽ
cùng em đi đến hết cuộc đời !
Có những ngày đi ngang cuộc đời khiến ta nhớ mãi, nó
như những ngăn kí ức đầy ám ảnh mà mỗi khi có dịp lại nhói lên đau đáu trong
lòng. Đó là những hành trình, những chuyến đi, những ngày tháng anh và em đã
cùng nhau đi qua…
Từ tấm bé, em luôn ước mơ xê dịch, mong muốn được
phiêu du trên những con đường cùng mây, cùng gió, cùng núi, cùng đèo. Và anh bước
đến, đi bên cạnh giấc mơ của em, và vì thế, em vẫn luôn tin rằng, nếu em chẳng
bao giờ có thể quên được giấc mơ của mình thì cũng chẳng thể quên được anh. Đâu
đó, giữa những ngày tháng xưa cũ ấy, vẫn luôn thấy thấp thoáng ánh mắt ấy, nụ
cười ấy, ám ảnh trong cả những giấc mơ.
Em vẫn nhớ như in ánh mắt anh nhìn em lúc đang nghỉ
chân giữa những đỉnh đèo chênh vênh, bên một dòng sông thơ mộng, giữa mênh mông
trời xanh mây Em vẫn nhớ như in từng lời hứa của anh, rằng sẽ cùng nhau đi đến
cuối con đường, đưa em đến những nơi em muốn, sẽ nắm tay em trên những triền đồi
trải đầy hoa dại, những cánh rừng rậm rạp, có những tia nắng lạ xuyên qua nhảy
múa lúc cuối ngày.
Rồi lại nhớ về thành phố đầy khói bụi của em và anh.
Nơi ta cùng nhau trở về từ những chuyến đi, vẫn thu mình lại trong những góc
bình yên ở Đinh, Xoan hay Cuối Ngõ. Anh vẫn thường xuất hiện ở những nơi ấy, gọi
một ly café và nhấm nháp nó, nó khiến em gợi nhớ đến những bình yên xưa cũ, khi
ngồi bệt xuống ven đường nhóm lửa, đun 1 tách café nóng.
Có thể quên được thế nào đây?
Ngày tháng cứ trôi đi, con đường in dấu chân chúng
ta càng nhiều. Em gặp những người bạn đồng hành mới, đi đến những vùng đất mới.
Anh vẫn dịu dàng trao cho em những quan tâm dịu dàng, khẽ khàng lau nước mắt
khi em mệt mỏi, sốt sắng khi thấy em đau.
Nhưng… hình như con đường mình đi cứ dần chạy xa
nhau mãi. Đến ngày em giật mình thoảng thốt. Đắng lòng nhận ra, cách chúng ta
quan tâm nhau giờ chỉ như một thói quen, ánh mắt anh nhìn ta đã bớt nồng nàn, bớt
yêu thương, bớt say đắm. Sững sờ, hụt hẫng.
Rồi em sẽ ra sao khi không còn anh bên cạnh, khi em
đi về trên những con đường ngày xưa một mình. Mộc Châu với em sẽ không còn nghe
tiếng anh cười vang giữa một sáng mùa đông lạnh giá nữa. Hà Giang không có anh,
tam giác mạch bớt hồng, bớt tím, bớt dịu dàng. Lúa ở xứ Mù sẽ không còn vàng
óng ả như những ngày tháng 9 xa xôi. Và, nụ cười của em chỉ còn như một buổi
chiều tắt nắng ở Sủng Là, chóng tàn, xám xịt, trầm buồn và xót xa.
Tháng 10 lại về rồi anh ạ, em nhớ Hà Giang của chúng
mình quá đỗi. Nhớ tam giác mạch tím cháy lòng, khắc khoải, nhớ cao nguyên đã
xám xịt sắc đá tai mèo, nhớ con đường xuống Săm Pun hun hút gió, nhớ Mã Pí Lèng
một chiều sương giăng trắng. Em sẽ lại đi về những con đường ấy, như những ngày
xưa. Nhưng, chỉ khác một điều quan trọng: em không có anh.
Theo Yuki/Baodatviet.vn