Một ai đó cho tôi nhận ra rằng, khi yêu thương nhau,
hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để cho trái tim được phép lên tiếng,
đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này, tháng khác để rồi tự ôm đau khổ.
1. Năm mười lăm tuổi, tôi là một đứa con gái bắt đầu
biết rung động trước một người bạn trai. Đó cũng chẳng phải là ai xa lạ, không
phải là mối lương duyên sét đánh, suy cho cùng là do… người đánh.
Phải, lần đó tôi đi học tối về, bị một đám bạn trai
chặn xe, anh xuất hiện. Không phải mô tuýp anh hùng cứu mỹ nhân mà tôi thích
anh, đem lòng hâm mộ hay gì đó đại loại. Chỉ là vì anh đã cốc đầu tôi một cái
vì tội cãi bướng, không chịu đi theo sau xe anh về nhà mà đi liền một mạch về
trước.
Anh hơn tôi ba tuổi, ở tuổi của anh chẳng phải là trẻ
con cũng chưa hẳn đã là người lớn. Chỉ là anh trưởng thành hơn tôi, suy nghĩ
nhiều hơn tôi, tự nhiên cũng thành người lớn hơn tôi mà thôi. Nhà chúng tôi cạnh
nhau, trường cũng cùng đường nên đi học hay đi với nhau. Anh chắc chắn không biết
rằng tôi thích anh từ cái tối mà anh trở nên anh hùng một cách lạ lẫm, anh chỉ
biết một điều, rằng tôi là con nhóc khó bảo, lúc nào cũng bám theo anh nghe kể
chuyện thể thao, bóng đá… Đủ các thể loại anh thích thì tôi cũng thích, giống
như một đứa em trai hơn là một cô bạn gái. Dẫu vậy, tôi vẫn lấy làm mãn nguyện.
Có lần, sinh nhật tôi, tôi bỏ cả bàn bánh trái mà một
cậu bạn trong lớp chuẩn bị riêng cho tôi. Có lẽ, cậu ấy thích tôi, ai cũng nói
vậy. Nhưng vì anh biến đi đâu mất, cả ngày đều không xuất hiện, cũng không nhắn
tin chúc mừng tôi lấy một lần, nên tôi chạy đi tìm anh, bỏ lại cậu bạn ngơ
ngác, với những viên kẹo ngọt và thứ tình cảm non nớt chết yểu. Sau này khi gặp
lại cậu ấy, tôi cười:
“May cho cậu là đã không thích tớ, tớ có gì hay ho
đâu. Chúng ta là bạn, sẽ tốt hơn!”
Cuối cùng tôi cũng tìm được anh, anh đá bóng với bọn
con trai cùng lớp, chạy thế nào mà bị toác một miếng rõ to ở đầu gối, cứ ngồi
đó như bị đóng băng, mặt ỉu xìu.
- Có cần em cõng anh về nhà không?
Tôi sốt sắng, vừa thổi vết thương của anh vừa nói,
vô tình khiến anh bật cười.
- Với sức của em mà cõng được anh à? Chạy qua bên
kia đường mua băng gạc về giúp anh là được.
Tất nhiên là nghe theo lời anh vẫn hợp lý hơn. Sau
khi lo cho anh xong, tôi dìu anh về, suốt dọc đường cứ líu lo đủ thứ, tự nhiên
anh ho khẽ rồi thì thầm.
- Hôm nay sinh nhật nhỉ, anh xin lỗi nhé! Chúc mừng
sinh nhật em.
Con người này buồn cười lắm, vừa xin lỗi lại vừa
chúc mừng, nhưng tôi chẳng đủ vui để có thể cười toe toét như ban nãy.
- Xin lỗi gì chứ. Cho anh nợ em là được chứ gì. Lúc
nào cần em lại đòi, nhé!
Nói rồi tôi vẫy tay chào anh và đi thẳng về nhà. Lúc
bấy giờ anh đứng ở cửa, cố nói thật to cho tôi nghe, chỉ vẻn vẹn ba từ.
- Ừ, anh hứa!
Tuổi mười lăm của tôi chỉ ghi nhớ duy nhất một điều,
đó là lời hứa của anh. Dù chẳng biết anh có thực hiện nó được không khi tôi nói
ra, nhưng tôi vẫn tin tưởng rằng anh sẽ làm điều gì đó cho tôi, ít nhất thì anh
cũng đã hứa. Cứ như vậy, tôi vẫn thích anh, thích một cách thầm lặng, tự vun
tay nuôi lớn mối tình khờ khạo, vẫn bên cạnh anh như một đứa em trai hơn là một
cô bạn gái. Tôi vẫn dại khờ mãn nguyện.
2. Mười tám tuổi, tôi đỗ vào trường đại học mà anh
cũng đang là sinh viên ở đó. Tất nhiên vì thích anh nên tôi mới cố sống cố chết
học bằng được để thi vào đây. Ai cũng nói môi trường này không hợp với tôi, con
gái mà đi học trường kỹ thuật. Nhưng tôi chẳng quan tâm nhiều lắm, nơi đó có
anh là đủ rồi.
Những ngày đầu tiên làm tân sinh viên, cả tôi và anh
đều hồ hởi. Anh đưa tôi đi dạo khắp phố phường Hà Nội, đi đến mỗi nơi đều thuyết
giảng cho tôi nghe. Giọng của anh trầm và ấm, nghe vừa dễ chịu vừa thích thú.
Tôi cũng không quan tâm nhiều đến những gì mà anh nói, chỉ biết nhâm nhi que
kem lạnh rồi gật gật liên hồi.
Có những lần cả hai chúng tôi đi xe bus, khi thì anh
nhường chỗ cho tôi ngồi, khi thì đứng ở phía sau giúp tôi trông chừng cái balo
to ụ vì sợ có kẻ gian móc túi. Hiếm có khi nào tôi và anh được ngồi cạnh nhau,
lãng mạn như trong phim Hàn. Tôi từng thở dài ngao ngán vì điều đó, nhiều lúc
đâm ra trách anh ngốc nghếch, lại hơi hâm hâm, anh chỉ cười.
- Anh là con trai, phải nhường ghế cho người già và
trẻ em chứ. Cũng không thể để mấy chị có em bé phải đứng được.
Tất nhiên là anh lúc nào cũng đúng, nói lý chẳng ai
chê vào đâu được. Nhưng cũng may mắn có lần chúng tôi cùng đi học thêm về muộn,
tôi chờ bằng được anh về cùng mới thôi, lúc ấy xe bus gần như chẳng có mấy người,
chúng tôi được ngồi cạnh nhau. Tôi hí hửng nhắm mắt ngủ ngon lành, tựa lên vai
anh một cách thích thú, cảm giác đúng là tuyệt vời hơn cả những bộ phim Hàn mà
tôi xem. Và đó cũng là lần đầu tiên tôi ngồi gần anh đến thế, gần đến nỗi nghe
được tiếng thở của anh.
- Sau này anh đi làm, có tiền, có xe, nhất định sẽ
không để em phải khổ.
Có lẽ vì thấy tôi nhắm mắt nên anh nghĩ rằng tôi đã
ngủ, sau đó anh còn khẽ xoay người nhìn tôi, nói bằng một giọng rất nghiêm.
- Anh hứa đấy!
3. Năm tôi hai mươi tuổi, có một sự biến chuyển lớn.
Đó là anh tốt nghiệp, rời trường, có việc làm.
Sau khi ra trường anh vẫn quan tâm tôi nhiều như trước,
có lẽ còn chu đáo hơn ngày xưa nhiều. Tôi vẫn là sinh viên, vẫn đều đặn đi học,
đi làm thêm, và tất nhiên là cả thích anh nữa.
Nhưng có những ngày mà tôi không thể bình yên, đó là
khi biết anh thích một người khác.
Từ trước tôi vẫn chẳng để tâm đến những câu chuyện
mà anh kể, tôi chỉ quan tâm đến tình cảm của mình dành cho anh, sợ nó quá ít ỏi
nên cố gắng mỗi ngày đều gom góp cho nhiều hơn, lớn dần lên. Còn anh, trong những
câu chuyện có một người con gái nào đó thoảng qua, lại gặp mặt đều đặn hàng
ngày. Có vẻ người con gái đó làm anh say lòng, lại làm anh mê mẩn. Anh từng hỏi
tôi.
- Em đã từng thích một ai đó chưa?
Tôi còn chưa kịp trả lời, còn chưa kịp có một tiếng
thật to và nói với tất cả mọi người rằng tôi thích anh, thì anh đã cười.
- Hóa ra, cũng đã đến lúc anh thích một người rồi,
nhóc ạ!
Anh xoa đầu tôi, sau đó chào ra về, tim tôi bị hẫng
một nhịp. Tôi dần nhận ra, hóa ra tôi cũng mãi chỉ là đứa trẻ, dù thích anh nhiều
như thế nào thì vẫn mãi là một đứa trẻ. Tôi chẳng biết vì sao mình khóc, vụng dại
và ngốc nghếch, tôi để nước mắt lăn đầm đìa trên má.
Mối tình của tôi dài năm năm nhưng chưa một lần nào
tôi đủ can đảm để nói cho anh biết. Đã có những lúc tôi ngỡ anh sẽ hiểu, rồi
chuyện tình cảm cứ thế sâu đậm hơn mà chẳng cần thiết phải có một lời nói. Hóa
ra tôi đã sai thật rồi.
4. Sau khi biết anh thích một người, tôi vẫn thích
anh. Vì thích một người không nhất thiết phải chiếm hữu được người đó làm của
riêng mình, với tôi là vậy. Tôi vẫn gặp anh thường xuyên, đi chơi cùng anh như
trước. Nhưng khoảng cách giữa chúng tôi như có một bức tường vô hình, không tài
nào gần lại như trước nữa.
- Anh với chị ấy sao rồi?
- Không biết nữa, có lẽ bọn anh không hợp. Anh vẫn
chưa nói với cô ấy.
Mắt anh cụp xuống, hàng mi buồn rượi, giọng nói cũng
chẳng có chút nồng ấm nào, cứ lạnh lùng tan đều theo gió. Tôi vẫn ngỡ rằng mình
sẽ vui khi biết điều đó, vì anh chia tay nghĩa là tôi sẽ có cơ hội. Ít ra thì sẽ
không phải đấu tranh với một ai đó khác, chỉ là đấu tranh với tình cảm của anh
mà thôi. Nhưng sự thật không phải vậy, đấu tranh với tình cảm của anh còn khó
khăn hơn vạn lần, vì anh vẫn luôn mặc định tôi là một đứa em trai chứ không phải
là một cô bạn gái…
- Hay thật đấy, chỉ vì không hợp?
- Có lẽ còn lý do khác, nhưng anh không biết nên bắt
đầu từ đâu…
Tôi thấy rất nực cười. Những con người yêu nhau lấy
lý do không hợp để chia tay thật sự rất nực cười. Lúc họ yêu nhau chẳng phải vẫn
bất chấp tất cả để yêu đó sao? Chuyện chia tay chắc chắn là có lý do, xong luôn
viện cớ không hợp để tìm cách lánh xa. Như thế rõ ràng đã phủ nhận tình cảm trước
kia dành cho nhau đúng không?
Mà, ngay cả khi tôi yêu đơn phương vẫn thấy rằng chỉ
cần cố sức yêu là sẽ hợp. Chẳng qua là có đủ can đảm để thừa nhận tình cảm của
mình và đối phương hay không mà thôi. Giá như người lớn đừng quá xem trọng mình
là người lớn, đừng quá giương cao cái tôi cá nhân thì sẽ khác, sẽ đủ can đảm để
nhìn nhận ra vấn đề rồi giải quyết thẳng thắn với tình cảm của mình chứ không
phải nói vẻn vẹn mấy từ không hợp như thế.
Tôi thở dài, thấy tôi ngồi đăm chiêu anh bất giác bật
cười. Nụ cười của anh gần gũi ngay bên cạnh khiến tôi ý thức được rằng anh đang
phải chịu sự tổn thương quá lớn. Anh cười như mếu, khuôn mặt phảng phất nỗi buồn,
đến mức, nó chạm được cả vào trái tim tôi, lạnh buốt.
- Về thôi, ngồi nghĩ ngợi gì thế nhóc!
5. Nói là đi về nhưng chúng tôi không về hẳn mà còn
lượn vài vòng phố Hà Nội. Trời vào thu tiết se lạnh khiến tôi co ro với một góc
kỉ niệm ngổn ngang của những ngày đầu tiên ra Hà Nội nhập học. Những ngày ấy
cũng là anh cùng tôi lang thang khắp nơi, tôi vẫn là mối quan tâm duy nhất của
anh, cũng là đứa con gái duy nhất bên cạnh anh. Có những mùa đã qua, cây thay
lá và người thay lòng…
Thật sự thì giữa chúng tôi là thứ tình cảm nào đó
khó có thể định hình. Tôi thích anh, không đơn thuần là thích. Còn anh với tôi
thì sao? Tôi chưa một lần đủ can đảm để hỏi anh cho dù tôi rất muốn biết câu trả
lời.
- Đã có lần, em ngủ gục lên vai anh ở trên xe bus,
anh lúc đó tự hứa nhất định sẽ kiếm nhiều tiền, mua xe rồi đưa đón em mỗi ngày,
nhất định không để em chịu khổ…
Anh vừa lái xe vừa nói, câu nói của anh vô tình chạm
vào một góc thổn thức trong tôi. Rõ ràng tôi còn nhớ, thậm chí rất nhớ khoảnh
khắc ấy. Chỉ là anh không biết mà thôi.
- Thật ra, lúc đó… em không ngủ. Em chỉ thử xem cảm
giác giống như trong phim là như thế nào thôi.
Tôi lí nhí trả lời, vòng tay lên ngang bụng anh.
Chưa bao giờ ngồi sau xe anh mà tôi dám làm như thế, vốn dĩ giữa chúng tôi có một
khoảng cách vô hình, kể từ khi anh yêu chị ấy.
- Hóa ra lúc ấy em chưa ngủ à? Thế mà anh không biết.
Anh bật cười, một tay lái xe, một tay xiết nhẹ lấy
tay tôi.
- Anh còn nợ em một lời hứa, quà sinh nhật năm em lớp
chín, nhớ không?
- Ừ. Nhớ chứ. Đến tận giờ vẫn nhớ. Sao, muốn anh tặng
gì nào?
Tôi vùi đầu tựa vào vai anh, quả thật không muốn xa
rời khoảnh khắc này một chút nào. Chắc là chút ích kỷ của con gái khiến tôi muốn
níu anh ở lại, muốn vòng tay ôm anh chặt hơn. Nhưng tôi cũng biết, càng làm thế
càng khiến anh đau lòng. Khi nào mà người anh yêu không phải tôi thì khi ấy tôi
níu anh càng chặt, giữ anh càng lâu chỉ càng khiến anh rời xa tôi hơn mà thôi.
- Hứa với em, anh sẽ bắt đầu lại với chị ấy. Đừng để
tình yêu của anh vụt đi như thế, được không?
- …
- Anh gặp chị ấy đi, nói rõ tình cảm của mình, nếu
có thể, hãy nắm tay chị ấy cùng đi, đừng buông tay nhau dễ dàng như thế…
Giọng tôi gần như lạc đi, mắt tôi nhòe nước. Tôi vẫn
gồng mình để nói cho rõ ràng rành mạch ngần ấy từ. Tôi đã để dành lời hứa ấy của
anh suốt năm năm, giống như ấp ủ mối tình đầu khờ khạo trong ngần ấy thời gian.
Tôi đã có ý định ngông nghênh rằng khi mà tôi đủ lớn, tôi sẽ bắt anh hứa lấy
tôi làm vợ. Cuối cùng, tôi dùng lời hứa ấy dành cho một người con gái khác, người
mà anh đã yêu và vẫn còn yêu rất nhiều.
6. Khi đưa tôi về đến nhà, anh có nhìn thấy mắt tôi
hoe đỏ, đặt vào lòng bàn tay tôi cành hoa sữa anh đã hái được lúc nào, ngào ngạt
hương.
- Tặng em này.
- Anh vẫn chưa trả lời em. Hứa với em như thế, có được
không?
- Có được không?
Anh lặp lại câu hỏi khiến tôi hơi sững người. Tôi đã
nghĩ, hẳn là anh sẽ mỉm cười, rồi dịu dàng xoa đầu tôi, sẽ gật đầu một cái ra
hiệu đồng ý rồi bắt tôi vào nhà đi ngủ để anh còn về. Cuối cùng cũng chỉ là một
câu hỏi “Có được không?”
- Ừ, anh biết rồi, vào nhà ngủ đi.
Cuối cùng thì anh cũng mỉm cười và gật đầu. Tôi nghe
tim mình vỡ ra thành từng mảnh vụn. Tôi ngốc nghếch trao cơ hội cho một người
khác, lại cũng vì ngốc nghếch như thế mà đau lòng. Lúc anh quay xe đi, tôi còn
ngập ngừng một câu hỏi nhỏ, đã muốn hỏi từ rất lâu rồi, rằng anh có thích tôi
không? Có từng thích tôi trong quá khứ một lần nào không? Nhưng rồi lời chẳng
thể thốt ra được, tôi đã nghĩ, chuyện anh có thích tôi hay không có lẽ không
nên biết thì tốt hơn. Biết đâu đấy khi biết được câu trả lời, tim tôi còn đau
hơn thế này nhiều lần, hoặc sẽ hối hận hơn nhiều lần.
Tôi học cách gói ghém tất thảy kỉ niệm về anh lại,
gói cả thứ tình yêu thành mầm xanh vốn tưởng đã có thể trưởng thành nay lại bị
đốn ngã bởi chính tôi. Tôi mỉm cười, tự thưởng cho mình một giấc ngủ say không
mộng mị. Lúc bấy giờ ở điện thoại báo có tin nhắn đến.
“Ngày mai anh sẽ thực hiện lời hứa với em, sẽ đến
nói cho cô ấy biết, sẽ cùng cô ấy bắt đầu lại một mối quan hệ mới. Thế nên,
ngày mai, em sẽ dành thời gian cho anh chứ?”
Có lẽ, ngày mai là một ngày rất dài, một ngày mà tôi
không biết trước được nó chứa đựng những gì bất ngờ sẽ đến. Một ai đó cho tôi
nhận ra rằng, khi yêu thương nhau, hãy nói bằng cả lời nói và hành động, hãy để
cho trái tim được phép lên tiếng, đừng tìm cách nhấn chìm nó qua ngày này,
tháng khác để rồi tự ôm đau khổ. Sẽ có những lúc tình gần nhau trong gang tấc
nhưng vì lời không kịp nói ra sẽ trở nên xa vời vợi. May mắn thay, chúng tôi vẫn
cùng ở chung dưới một thành phố, cùng hít thở dưới một bầu trời, và chúng tôi vẫn
còn có thể gặp lại nhau…