Một câu chuyện cảm động về tình bạn
http://dlcuocsong.blogspot.com/2013/11/mot-cau-chuyen-cam-ong-ve-tinh-ban.html
Một câu chuyện cảm động về tình bạn. Nguồn ảnh: Flickr |
Một câu chuyện có thật và đã xảy ra ở Việt Nam vào mấy
năm trước.
Cho dù đã được định trước, những khối bê tông vẫn
rơi xuống trại trẻ mồ côi trong một làng nhỏ. Một, hai đứa trẻ bị chết ngay lập
tức. Rất nhiều em khác bị thương, trong đó có một bé gái khoảng tám tuổi.
Dân làng yêu cầu thị trấn lân cận liên lạc với lực lượng
quân đội Hoa Kỳ để giúp đỡ về mặt y tế. Cuối cùng, một bác sĩ và một y tá người
Mỹ mang dụng cụ đến. Họ nói rằng bé gái bị thương rất nặng, nếu không được xử
lý kịp thời nó sẽ chết vì bị sốc và mất máu.
Phải truyền máu ngay. Người cho máu phải có cùng
nhóm máu với bé gái. Một cuộc thử máu nhanh cho thấy không có ai trong hai người
Mỹ có nhóm máu đó, nhưng phần lớn những đứa trẻ mồ côi bị thương lại có.
Người bác sĩ nói vài tiếng Việt lơ lớ, còn cô y tá
thì nói ít tiếng Pháp lõm bõm. Họ kết hợp với nhau và dùng điệu bộ, cử chỉ cố
giải thích cho bọn trẻ đang sợ hãi rằng nếu họ không kịp thời truyền máu cho bé
gái thì chắc chắn nó sẽ chết. Vì vậy, họ hỏi có em nào tình nguyện cho máu
không.
Đáp lại lời yêu cầu là sự yên lặng cùng với những
đôi mắt mở to. Một vài giây trôi qua, một cánh tay chậm chạp, run rẩy giơ lên,
hạ xuống, rồi lại giơ lên.
- “Ồ, cảm ơn. Cháu tên gì?” - cô y tá nói bằng tiếng
Pháp.
- “Hân ạ” - cậu bé trả lời.
Họ nhanh chóng đặt Hân lên cáng, xoa cồn lên cánh
tay và cho kim vào tĩnh mạch. Hân nằm im không nói lời nào.
Một lát sau, cậu bé nấc lên, song nó nhanh chóng lấy
cánh tay còn lại để che mặt.
Người bác sĩ hỏi: “Có đau không Hân?”. Hân lắc đầu
nhưng chỉ vài giây sau lại có tiếng nấc khác. Một lần nữa, cậu bé cố chứng tỏ
là mình không khóc. Bác sĩ hỏi kim có làm nó đau không, nhưng cậu bé lại lắc đầu.
Bây giờ thì tiếng nấc cách quãng nhường chỗ cho tiếng
khóc thầm, đều đều. Mắt nhắm nghiền lại, cậu bé đặt nguyên cả nắm tay vào miệng
để ngăn không cho những tiếng nấc thoát ra.
Các nhân viên y tế trở nên lo lắng. Rõ ràng là có điều
gì không ổn rồi. Vừa lúc đó, một nữ y tá người Việt đến. Thấy rõ vẻ căng thẳng
trên mặt cậu bé, chị nhanh chóng nói chuyện vớI nó, nghe nó hỏi và trả lời bằng
một giọng hết sức nhẹ nhàng.
Sau một lúc, cậu bé ngừng khóc và nhìn chị y tá bằng
ánh mắt tỏ vẻ hoài nghi. Chị y tá gật đầu. Vẻ mặt cậu ta nhanh chóng trở nên nhẹ
nhõm.
Chị y tá khẽ giải thích với những người Mỹ: “Cậu bé
cứ nghĩ là mình sắp chết. Nó hiểu nhầm. Nó nghĩ các vị muốn nó cho hết máu để cứu
sống bé gái kia.”
- “Vậy tại sao nó lại tự nguyện cho máu?” - người y
tá lục quân hỏi.
Chị y tá người Việt phiên dịch câu hỏi lại cho cậu
bé và nhận được câu trả lời rất đơn giản: “Vì nó là bạn cháu”.