Tôi không hối hận vì đã tha thứ cho em!

http://dlcuocsong.blogspot.com/2013/01/toi-khong-hoi-han-vi-tha-thu-cho-em.html
Tôi sợ những giọt nước mắt đó của em, tôi đã bị tổn
thương hay là em?
Tôi chết lặng nhìn những dòngtin nhắn trên nick của em đập
vào mắt mình. Dụi mắt mấy cái, tôi mở tròn đôi mắt cố nuốt nghẹn từng từ, từng
chữ mang đầy yêu thương trong tin nhắn của em, không phải gửi cho tôi.
Tôi yêu
em ngay từ lần đầu gặp mặt sau gần 2 năm quen biết nhưng chỉ nói chuyện qua điện
thoại, yahoo. Tôi và em không học cùng trường, khôngcùng quê nhưng chúng tôi
quen nhau trong một lần tình cờ em nhắn tin cho bạn - một người cùng trường tôi
và gửi nhầm vào số máy của tôi. Hôm ấy là một đêm cuối tuần, tôi gặng hỏi em tại
sao biết số điện thoại của tôi, em giải thích nhưng làm sao tôi tin ngay được.
Dạo đó bọn bạn tôi rất hay dùng số lạ để đùa tôi, chúng nghi ngờ tôi bị lãnh cảmvới
con gái, có anh cùng phòng còn trêu tôi chắc gì 30 tuổi đã yêu. Tôi nghi ngờ em
là gián điệp do bọn bạn nhất quỷ nhì ma của tôi cài vào để cho tôi vào tròng.
Tôi không nhắn tin mà trực tiếp gọi lại để kiểm tra. Giọng em nhỏ nhẹ, nghe hay
lắm nhưng chỉ vừa bắt máy em đã vội xin lỗi, rồi tắt ngay. Tôi tiếp tục những
dòng tin nhắn đầy vẻ nghi ngờ gửi cho em. Trong tôi lúc đó chỉ có tức giận nên
quên mất cảm giác của đối phương cũng đang thấy rất phiền (sau này tôi mới biết
lúc đó em đang ngủ cùng mẹ). 1h sáng có lẽ đãkhông thể chịu được việc bị một
người lạ như tôi nhắn tin và tôi nói dối với em là đã có người yêu ở quê rất
xinh đẹp và không muốn người khác làm phiền, có lẽ do tôi nhắn tinnhanh quá mà
không để ý có một số chữ mất lỗi chính tả. Emgửi lại tin nhắn của tôi cho những
chữ sai chính tả vào trong ngoặc kép và nói tôi nên đi học lại lớp 1. Tức thật,
cục tức của tôi to bằng cả trái núi, cái sĩ diện của tôi bị trà đạp bởimột người
lạ hoắc. Tôi nói lại bằng giọng hết sức khó nghe, em không trả lời mà tắt máy
ngay sau đó. Câu chuyện tối hôm đó chấm dứt.
Những ngày tháng sau đó, thi thoảng
tôi có gọi cho em bằng cái sim khuyến mại gọi nội mạng miễn phí một năm, thế là
tôi biết em học đại học sư phạm, quê em chính là nơi trường tôi đang học. Em
hơn tôi 1 tuổi, nhưng nghe giọng nói qua điện thoại thì chẳng có gì là người lớn
cả. Năm cuối, em đi thực tập, tôi thường giúp em tìm tài liệu và gửi mail cho em.
Ngày ấy em đã có người yêu, em chia sẻ với tôi rất nhiều và tôi biết em đang rất
hạnh phúc.
Tốt nghiệp đại học, em về tỉnh công tác đó là dịp tôi được gặpem.
Tôi được biết em đã chia tay người yêu. Tôi bắt xe bus xuống gặp em vì trường
tôi cách cơ quan nơi em làm việc gần 30km. Lần đầu gặp, em khác hoàn toàn những
gì tôi hình dung, em khá cao chứ không thấp bé như tôi tưởng tượng, em đứng đợi
tôi, em đếm những viên gạch nhỏ trên vỉa hè thay vì đứng ngóng từng chiếc xe cập
bến, em bảo mình còn chưa biết người mình tìm là ai thì ngóng có ích gì? Em
không xinh, nhưng cũng khá ưa nhìn, tóc em để dài, em mặc chiếc áo len cánh dơi
màu nâu, đôi giày cao gót, ở em toát lên vẻ quyến rũ và xa cách so với một anh
chàng sinh viên quê mùa như tôi. Nhà em cũng cách xa nơi em làm việc nên em ở trọ
một mình. Chúng tôi vào quán gọi 2 suất cơm, em ăn nhỏ nhẹ, đôi lúc ngước lên
nhìn tôi và cười. Chúng tôi nói qua lại một số chuyện, tối hôm đó tôi ngủ lại
chỗ em. Chúng tôi gọi nhau là bạn - tớ. Em mới đi làm, xóm trọ lại vắng người
nên em chẳng thể nghĩ ra sẽ gửi tôi ở đâu đêm đó cả. Chúng tôi ngủ chung ngày từ
lần đầu tiên gặpnhau ấy. Em muốn tôi gọi em bằng chị vì tôi ít tuổi hơn và còn
trẻ hơn em, nhưng rồi ngay hôm sau tiễn tôi ra bến xe, thực sự là tôi không muốn
về, tôi muốn được cùng em đi chơi thêm nữa. Một hình ảnh nào đó đang len lỏi
trong trái tim băng giá của tôi, tôi đã thích em. Về tới trường, tôi lại nhắn
tin cho em, em nói chỉ coi tôi là bạn, nhưng trong tôi lại có cảm giác em cũng
thích tôi. Tôi đề nghị em gọi tôi bằng anh thay vì cứ bạn - tớ như thế. Em
không đồng ý nhưng lại đề nghị tôi và em sẽ gọi nhau là vợ - chồng, là vợ chồng
hờ thôi. Tất nhiên tôi không có lý do gì để từ chối lời đề nghị đó.
Chúng tôi gặp
nhau thường xuyên và gần như hàng tuần, em chưa bao giờ đề cập việc sẽ lên trường
thăm tôi còn tôi thì luôn mong được em lên để giới thiệu với bạn bè. Xuống chơi
với em, sắp xếp đồ đạc cho em, tôi biết được hết chuyện của em qua 2 cuốn nhật
ký, một cho bạn bè và một cho người ấy của em. Em đã có mối tình đầu đẹp thơ mộng,
em giận lắm khi biết tôi đã đọc nhật ký của em, hơn 1 lần em nhắc nhở tôi rằng
chúng tôi chỉ là vợ chồng hờ vàmỗi người đều có quyền riêng tư của mình. Tôi
thì nghĩ khác, tôi đã yêu em và coi em là mối tình đầu của tôi, tôi hãnh diện
khoe với bạn bè tôi về em và muốn giới thiệu em với họ nhưng ở bên em tôi bắt đắc
dĩ trở thành thằng em trai, có khi lại là bạn của em gái... Tôi tỏ vẻ giận dỗi
thì em lại giải thíchvì tôi đẹp trai, trẻ, lại đang đi học... và tôi không nhắc
đến chuyện đó với em nữa. Tôi đã không hối hận khi ngày ấy đã tha thứ cho em.
Mối tình của tôi và em thật đẹp, mỗi lần gặp nhau, chúng tôi đã lang
thang khắp thành phố, đi công viên, bờ hồ, đi xem hội hoa đăng... cùng ngồi
trên bãi cỏ ở quảng trường, emnói chỉ cần ở bên người mình yêu, dù có đi đâu, gần
hay xa, đẹp hay xấu cũng rất hạnh phúc, em kể với tôi về chuyện tình của em,
tôi cũng hứa chỉ biết và coi đó là quá khứ, với tôi hiện tại là quan trọng. Em
ítnói yêu tôi, cũng chẳng bao giờ em gọi tôi bằng anh mà tôi thì luôn mong một
ngày nào đó em sẽ gọi tôi như thế. Yêu nhau hơn 1 năm, ngày ấy em cũng có nhiều
người theo đuổilắm nhưng em gần như cự tuyệt họ. Do vậy, tôi đã hoàn toàn tin rằng
em chỉ yêu tôi, em đã quên mọi thứ thuộc về quá khứ. Tôi ra trường, chúng tôi
quyết định sẽ làm đám cưới vì em đã 25 tuổi mặc dù tôi mới bước sang tuổi 24 và
chưa có việc làm. Tôi yêu em và cũng cảm động vì tình yêu em dành cho tôi. Em
hay online bằng yahoo, có đôi lần tôi vào nick của em, và có thấy nick người
yêu cũ của em sáng. Cũng mấy lần tôi định giả làm em để vào hỏi thăm anh ta
nhưng lại thôi. Tôi sợ sẽ làm điều gì đó gợi lại nỗi đau trong em hay vô tình
tôi sẽ làmmất em. Ngày chúng tôi chuẩn bị làm đám cưới, mọi thứ hai bên gia
đình đã sắp xếp đâu vào đấy, tôi vẫn đi tìm việc, còn em vẫn đi làm. Hôm đó, em
đi dự liên hoan ở cơ quan, tôi ra quán internet như mọi ngày để tìm việc, mệt mỏi,
tôi online bằng yahoo của em, lầnnày tôi click vào hòm thư của anh ta: ấn F3,
tôi đã chết lặng khi thấy những dòng tin nhắn của em và anh ta, chỉ mới đây
thôi. Em nói đã có người yêu nhưng em không hề yêu hắn (hắn - người ấy là tôi
ư?), mắt tôi mờ đi, đầu óc quay cuồng mọi thứ như sụp đổ, những dòng tin nhắn đầy
yêu thương và luyến tiếc về một cuộc tình đã qua, em đang níu kéo người ta...
hình ảnh của em khi đang nói chuyện với anh ta ùa về trong tâm trí tôi.
Tôi đã
viết lại em một mảnh giấy với tất cả những dòng tin nhắn của em gửi cho anh ta
rồi bỏ về quê. Hôm đó cũng là ngày cuối tuần. 16h, em gọi điện, cả chục cuộc điện
thoại nhưng tôi không nghe máy, buổi sáng đi làm tôiđã trở em đi có lẽ em gọi
tôi ra đón, tôi không thể chịu đựng được sự phản bội, tôi đã khóc, khóc vì quá
tin tưởng, khóc vì quá yêu hay khóc vì sự lừa dối của em. Em đi xe máy gần 50km
về nhà tôi, bố mẹ tôi không có ở nhà, chỉ có hai chúng tôi, người em run lên,
khuôn mặt tái mét, lấm lép, nhợt nhạt vì gió lạnh. Em đã khóc và van xin tôi
tha thứ, tôi nhìn em đầy tức giận, tôi không muốn gặp em thêm mộtphút giây nào
nữa. Hôm đó là mùa đông, nhiệt độ có lẽ cũng chỉ xấp xỉ 10oC, em chỉ mặc một
manh áo len mỏng - cái áomà tôi rất thích. Tôi cũng chẳng thèm hỏi em tại sao
em có thể cho xe máy xuống đượchết 2 tầng cầu thang dốc như vậy. Em tiều tụy, hốc
hác như thể đã bị bỏ đói từ lâu, tôi vẫn không cảm động. Tôi hận em, căm ghét
con người đang đứng trước mắt tôi. Tôi vứt cho em cái áo khoác rồi bảo em về đi
và dừng đám cưới lại. Tôi cũng không hiểu tại sao trước mặt em, tôi lại không
thể cứng rắn hơn, dứt khoát hơn. Em trả lại tôi chiếc áo, ánh mắt em nhìn tôi đầy
hờn dỗi như thể tôi đã sai khi nghi ngờ em, trong tôi chỉ có câu hỏi: tại sao
không yêu tôi em vẫn quyết định lấy tôi? Và rồi tôi lại chạy theo em, ôm em khi
thấy em bước đi không vững ra sân, emvẫn khóc, tôi sợ những giọt nước mắt đó của
em, tôi đã bị tổn thương hay là em? Tôi hứa sẽ không nhắc lại chuyện đó với em.
Giờ đây, em vẫn là vợ tôi nhưng là vợ thật. Cưới nhau 5 tháng, tôi vẫn chưa có
việc làm, em không than phiền mà luôn động viên tôi, có những lúc tôi tưởng chừng
gục ngã thì em lại là động lực giúp tôi cố gắng, em vẫn đi làm và đi dạy thêm
kiếm tiền lo cho cuộc sống vợ chồng tôi. Em - vợ của tôi, giờ đây đang mang
trong mình giọt máu là kết tinh tình yêu của hai chúng tôi.Dù công việc của tôi
phải xa vợnhưng tình cảm của chúng tôi không hề rạn nứt. Thời gian trôi đi, tôi
càng cảm thấy, em là người tôi cần và tôi đã không hối hận khi ngày ấy đã tha
thứ cho em.